拼音shí háng bìng
注音ㄕˊ ㄏㄤˊ ㄅ一ㄥˋ
繁体時行病
词性
⒈ 时令病。
⒈ 时令病。
引《太平御览》卷八四九引 南朝 宋 东阳无疑 《齐谐记》:“其( 郭坦 )大儿忽得时行病,病后遂大能食。”